Thượng Phong kiếm tích

Chương 9: Thượng Phong kiếm tích Chương 9


Sau khi chuẩn bệnh cho thành chủ phu nhân , họ quyết định hôm sau sẽ lên đường tìm kiếm đóa tuyết liên ngàn năm đó..
Buổi tối hôm nay bầu trời trong trẻo đến lạ thường , ánh trăng vô cùng sáng , không một ánh sao, không một gợn mây..Đứng từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài khung cảnh thật là tĩnh mịch , lòng chàng bỗng trở nên trầm lắng một chút, thở dài một hơi chàng lại suy nghĩ về nàng , có lẽ giữa hai người chỉ là vậy, khoảng thời gian được nàng tương cứu , khiến chàng khó thể nào quên được, trong suốt hai mươi mấy năm qua chàng chỉ theo sư phụ tu luyện công pháp , chưa từng động lòng với bất cứ một ai, nhưng từ khi gặp nàng chàng lại có nhiều suy nghĩ hơn , mong muốn có một nữ nhân bên cạnh , để chàng được chăm sóc , bảo vệ..cái ý nghĩ đó ngày một lớn lên trong chàng nhưng khi gặp lại nàng chỉ lạnh nhạt hờ hững khiến chàng không khỏi phiền muộn..
Lại thở dài ..chàng định quay lại ngồi định thần điều khí thì bỗng thấy một bóng dáng thanh mảnh đang từ từ bước lại gần phía bờ hồ, nhận ra người đó chính là nàng, suy nghĩ một hồi chàng vẫn không ngăn được bước chân mình đi lại phía nàng
Bước thật nhẹ cố tình không gây ra tiếng động, hàng liễu đung đưa trong làn gió nhẹ, ánh trăng rọi xuống mặt hồ không một gợn sóng, nàng đứng đó , một thân bạch y thoát tục, mái tóc dài nhẹ nhàng bay bay trong làn gió , nhìn từ sau thế này nàng thật xinh đẹp biết bao, dường như nhận ra có người đứng sau nàng nhẹ quay đầu, gió nhè nhẹ thổi, bầu trời không một ánh sao, bốn mắt bọn họ nhìn nhau bất động..
Tưởng chừng như khoảnh khắc ấy cả không gian và thời gian như ngưng lại, họ chỉ dứng đó nhìn nhau , chỉ như vậy ..
Hồi lâu chàng bỗng cất giọng phá tan sự im lặng giữa hai người “ chẳng hay nàng còn nhớ đến ta”
Chỉ thấy nàng rũ đôi mắt xinh đẹp xuống , hàng lông mi nàng như một cánh quạt đung đưa trong gió “ đã lâu không gặp...thương thế chàng thế nào”
“ đã tốt hơn rồi..đa tạ nàng đã có lòng quan tâm đến ta” chàng đáp lại bằng một giọng vô cùng trầm thấp
Nàng không nói thêm câu nào nữa chỉ ừm một tiếng rồi định quay người rời đi, nhìn thấy nàng định bước đi lòng chàng như chùng lại , cảm thấy có chút không thỏa mãn “ sao nàng lại rời khỏi Vạn Âm cốc ?”
Nghe vậy nàng chỉ ngước đôi mắt nhìn thẳng chàng rồi lại rất nhanh cúi xuống “ ta tìm chàng”
Thượng Phong hơi chấn động vì câu nói ấy, nàng nói nàng đi tìm chàng sao, nhíu mày nhìn nàng một cách khó hiểu, chẳng phải nàng đã có ý từ chối chàng hơn nữa còn nói sẽ không bao giờ rời khỏi đó sao “nàng tìm ta...”
Nàng không ngập ngừng hay ngại ngùng như những nữ nhân khác , vào lúc này nàng lại có phần lạnh nhạt “ có phải ta làm vậy là không đúng ?” Câu hỏi này là để hỏi chàng hay đang hỏi chính mình bản thân nàng cũng không rõ
“ sau khi chàng rời đi ta cảm thấy rất buồn, ta không hiểu là tại sao, ta chỉ muốn gặp chàng ,như thế này..là đủ”
Trên mặt chàng dường như đang hiện ẩn ý cười nhưng lại không tỏ rõ “ ta đã hiểu..”
Chỉ ba từ thế thôi mà cả hai người bọn họ như đã hiểu hết nội tâm của nhau..sự trầm mặc của hai con người ấy lại rất giống nhau, họ vốn tương đồng từ nội tâm đến bề ngoài lạnh nhạt.
Đăng bởi: